Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc
Phan_6
ĐỆ LỤC CHƯƠNG
Vội vàng nếm qua cơm chiều, hai người liền ở trong phòng chuẩn bị hành trang. Linh Hồ Thanh thu thập y phục hai người, Tạ Giám liền đi thu xếp mấy quyển thư cùng văn phòng tứ bảo, chỉ cảm thấy Linh Hồ Thanh ở phía sau như thế nào làm nãy giờ chưa xong, quay đầu lại cười nói: “Chúng ta chỉ có vài kiện y phục, Thanh Nhi như thế nào đùa nghịch đến bây giờ?”
Linh Hồ Thanh “Ân” một tiếng, vẫn là cúi đầu vội vàng xếp y phục, lại vô luận như thế nào vẫn không thể xếp ngay ngắn như Tạ Giám lúc trước. Tâm tình Linh Hồ Thanh không khỏi có chút buồn bực, hai hàng mi thanh tú nhíu chặt. Tạ Giám cười cười, mang cái tráp từ trên giá sách xuống.
Linh Hồ Thanh sổ sổ quần áo, “A” một tiếng, nói: “Công tử hôm qua giặt một kiện sam tử, còn chưa có thu hồi đến. Đã nhiều ngày trời không tốt, sáng mai sợ cũng không có nắng.”
Tạ Giám không thèm để ý, nói: “Không cần nó là được.” Linh Hồ Thanh liền đem y phục đã xếp gọn gói vào trong bố khăn. Tạ Giám bên này đã thu thập xong rồi, liền lại đó giúp nó.
Mới vừa đem đồ đạc chuẩn bị xong xuôi, liền nghe bên ngoài có giọng người thanh thanh: “Tạ huynh có nhà không?” Đúng là thanh âm của Dương Chấp Nhu.
Tạ Giám mặt đầy tiếu ý: “Lúc trước cần gặp không thấy đâu, bây giờ lại đến.” Liền giương giọng đáp trả: “Chấp Nhu huynh mời vào.”
Dương Chấp Nhu đẩy cửa tiến vào. Nhìn Tạ Giam mỉm cười, nói: “Sợ quấy rầy Tạ huynh nghỉ ngơi, còn chưa gõ cửa, thỉnh Tạ huynh chớ trách.”
Tạ Giám cười nói: “Chấp Nhu huynh không cần khách khí. Không biết Chấp Nhu huynh sao có hưng phấn buổi chiều đi du ngoạn?”
Dương Chấp Nhu bình thản: “Ta có chuyện.” Ở trong phòng nhìn thấy hành lí gói ghém cẩn thận, ngạc nhiên hỏi: “Tạ huynh cũng muốn rời đi Trường An sao?”
Tạ Giám nói: “Đúng vậy. Nghe ý của Chấp Nhu huynh, cũng là phải đi sao?”
Dương Chấp Nhu gật đầu, lược lược trầm ngâm, lại nói: “Ta tối nay đến đây, một là hướng Tạ huynh chào từ biệt; hai là có chút sự tình, thỉnh Tạ huynh tương trợ.”
Tạ Giám cười nói: “Ta nguyên bản cũng muốn thỉnh Chấp Nhu huynh tương trợ. Chấp Nhu huynh thỉnh giảng, ta nếu làm được, tự nhiên sẽ hết lòng giúp.” Dương Chấp Nhu hỏi thẳng: “Tạ huynh có thể ở lại Trường An thêm mấy ngày?”
Tạ Giám kinh ngạc một chút, nói: “Không biết Chấp Nhu huynh có chuyện gì?”
Dương Chấp Nhu hỏi tiếp: “Hoa Tuyết lâu Miên Khanh cô nương, Tạ huynh nhận biết không?”
Tạ Giám cả kinh, nói: “Là một bằng hữu vô cùng tốt của ta, mấy ngày gần đây có chút sự tình. Chấp Nhu huynh sao lại nhắc tới nàng?”
Dương Chấp Nhu : “Theo ta biết, là liên quan đến sự tình của Chung gia. Miên Khanh cô nương hiện đang ở chỗ ta.”
Tạ Giám một phen sửng sốt: “Là Chấp Nhu huynh cứu nàng?”
Dương Chấp Nhu mỉm cười nói: “Có cứu hay không thật cũng không thể nói rõ. Cũng là trùng hợp nàng bị nhốt ở ngoại thành yên tĩnh, nếu là ở trong thành, liền không có như vậy dễ dàng xuống tay.”
Tạ Giám không khỏi ngạc nhiên: “Chấp Nhu huynh là không biết nàng đi, như thế nào lại cứu nàng?”
Dương Chấp Nhu mỉm cười, nói: “Có người nhờ ta giúp thôi.”
Tạ Giám lại kỳ quái, hỏi: “Không biết là người nào?”
Dương Chấp Nhu cười không đáp, chỉ nói: “Người nọ cũng không nhận biết Miên Khanh cô nương, chẳng qua hại nàng gặp phải chuyện như vậy nên cảm thấy ái ngại.”
Tạ Giám nghe được càng thêm mơ hồ.
Dương Chấp Nhu cũng không giải thích nhiều: “Ta hôm nay liền phải rời thành Trường An, Tạ huynh là chỗ quen biết cũ, mấy ngày tới đây thỉnh Tạ huynh chiếu cố nàng chút, ta đi trước.”
Tạ Giám vui vẻ nói: “Đó là tự nhiên. Ta nên hướng Chấp Nhu huynh nói lời cảm tạ mới đúng.”
Dương Chấp Nhu đối Tạ Giám thi lễ: “Một khi đã như vậy, ta liền cáo từ, làm phiền Tạ huynh.”
Tạ Giám cũng đáp lễ, nói: “Chấp Nhu huynh không cần khách khí.”
Dương Chấp Nhu lại đem chỗ ở của mình nói cho hắn biết.
Tạ Giám tiễn Dương Chấp Nhu đến viên môn, thấy một mã xa, sa trướng mỏng manh màu đỏ nhạt thêu một bầy chim màu tím. Giữa trời chiều mơ hồ nhìn ra được trong mã xa là một nữ tử nghiêng nghiêng dựa vào đệm gấm trắng, thoáng qua một cái, liền đã thấy vẻ đẹp tao nhã tuyệt trần không nói nên lời của nàng. Dương Chấp Nhu nhảy lên mã xa, mỉm cười đối Tạ Giám chắp tay, liền lái xe đi.
Tạ Giám khi trở về, Linh Hồ Thanh hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, nói: “Hắn cùng yêu quái ở chung một chỗ.”
Tạ Giám ngạc nhiên: “Cái gì?”
Linh Hồ Thanh nói: “Là giống ta, đều cùng là hồ ly.”
Tạ Giám cười nói: “Nga, ta cùng Chấp Nhu huynh thật hữu duyên. Kia cũng là một hồ ly cực xinh đẹp. Phong tình nữ tử nhờng này ta còn chưa bao giờ gặp qua, Chấp Nhu huynh hảo phúc khí.”
Linh Hồ Thanh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ đến tỷ tỷ.” Rồi nhìn nhìn bọc hành lí vừa mới buộc cẩn thận, ủy khuất tháo ra.
Tạ Giám bắt được tay nó, đem bố khăn một lần nữa buộc chặt lại, ôn nhu nói: “Thanh Nhi đừng nóng vội, ta sáng mai liền đi tìm Miên Khanh, phó thác người chiếu cố nàng. Bất luận như thế nào, ngày mai chúng ta nhất định đi là được.”
Hồ Thanh không thể tin được nhìn hắn, vừa vui sướng gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “Nếu là Miên Khanh tỷ tỷ không thích cùng người nọ cùng một chỗ, thì làm sao bây giờ?”
Tạ Giám ngây người một chút, nói: “Nếu như thế, chúng ta mang nàng cùng nhau quay về Lạc Dương.” Nói xong trải đệm giường, cởi ngoại y tháo thắt lưng nằm, ôn nhu nói: “Thanh Nhi mau ngủ. Ngày mai tỉnh dậy, chúng ta sẽ về nhà.”
Linh Hồ Thanh “Ân” một tiếng, tựa đầu chôn ở hõm vai Tạ Giám, chờ mong nhắm mắt lại.
Đêm khuya thanh vắng, một chiếc mã xa trên đường lớn chạy băng băng, có người trên đường nhận ra đúng là mã xa của Nam gia công tử hằng ngày đi. Nam Tề Vân ngồi ở trong xe ánh mắt nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì, chốc chốc lại thở dài.
Trở về nhà đã là đêm khuya. Trong phòng đại a đầu vài lần thỉnh Nam Tề Vân đi ngủ, Nam Tề Vân cũng không để ý tới. Y ở trong thư phòng đối với một quyển thư trầm ngâm, sau một lúc lâu, gọi người đi tìm quản gia đến.
Quản gia Nam Lễ lập tức liền tới. Nhìn bộ dạng Nam Lễ, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, là một người cực khôn khéo. Nam Tề Vân đầu cũng không nâng, nói: “Mọi sự đều chuẩn bị tốt chứ? Ngày mai cho người ăn vận giống Miên Khanh, lừa Tạ Giám dẫn đi xa chút, ta liền bồi đạo trưởng đến Mạc Sầu Viên tróc yêu.”
Nam Lễ đáp ứng một tiếng, nhưng vẫn bất động.
Nam Tề Vân hơi nhíu mi: “Làm sao vậy?”
Nam Lễ cẩn thận nói: “Công tử gia, Hoa Tuyết lâu mới vừa phái người đến, nói là Miên Khanh cô nương bị người cướp đi.”
Nam Tề Vân “Hừ” một tiếng: “Sớm biết những người đó vô dụng.” Chân mày cau lại, rồi lại chậm rãi thư khai, thản nhiên nói: “Không ngại, ta chỉ không muốn Tạ Giám biết ta đứng sau việc này, hiện giờ có cơ hội tốt như thế, Tạ Giám sẽ vì Miên Khanh bị cướp đi mà không để ý đến ta, xuống tay thật dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nam Lễ nói: “Công tử gia nếu không muốn Tạ công tử biết, sao không tìm mấy người thỉnh hắn ẩm yến, làm cho Tạ công tử quá chén. Lúc đó có đem hồ ly kia lột da hắn cũng không biết. Công tử gia cũng không phải lộ diện, ngày sau có gút mắt gì, cũng cùng Nam gia vô can.”
Nam Tề Vân nói: “Tạ Giám biết Miên Khanh gặp chuyện không may, lại cùng hồ yêu kia thân nhau, làm sao có hưng trí ra ngoài uống rượu, hơn phân nửa sẽ không đến.” Lại mỉm cười nói: “Hiện giờ thực hiện kế hoạch này, như thế nào cũng vẫn là cùng Nam gia vô can. Mắc bệnh chính là Chung Quan Hiến, không phải người Nam gia, đã hiểu chưa?”
Nam Lễ cúi người nói: “Lão nô đã hiểu.”
Nam Tề Vân gật đầu: “Tình hình có biến, ngày mai cũng không tất vội vã động thủ, xem xét kỹ lưỡng hẳn tính.”
Nam Lễ lên tiếng “Là”, liền lui ra.
Nam Tề Vân chợt gọi lại Nam Lễ, hỏi: “Phụ thân bao lâu nữa sẽ trở về?”
Nam Lễ nói: “Lão gia còn hơn một tháng liền phải phản kinh.”
Nam Tề Vân nghĩ nghĩ, nói: “Gọi người quét tước Đông viện đi.”
Nam Lễ đáp ứng rồi đi.
Ngày hôm sau Tạ Giám liền đi thăm Miên Khanh. Nơi ở của Dương Chấp Nhu là một nơi phong cảnh hữu tình, một cây cầu đá bắc qua hồ nước trong veo, một tòa sơn thạch nhỏ xinh, nước róc rách từ trên chảy xuống u nhã. Xung quanh mặc dù cực yên lặng, Tạ Giám vẫn là không dám gọi tên Miên Khanh, gõ nhẹ vài cái lên cửa, nhỏ giọng: “Chấp Nhu huynh có ở đây không?”
Qua hồi lâu, cửa mới hé ra một ít, nhìn thấy Tạ Giám, liền mở ra khe hở vừa đủ để một người đi vào. Tạ Giám vừa mới bước vào trong, cửa liền vội vàng đóng lại. Người mở cửa quả nhiên là Miên Khanh. Tạ Giám xem nàng, mặc dù vẫn là thanh tao quyến rũ, nhưng thêm vài phần tiều tụy.
Miên Khanh đưa Tạ Giám vào phòng trong, mày nhăn lại sầu mi khổ kiểm: “Công tử như thế nào biết ta ở trong này?”
Tạ Giám nói: “Là Chấp Nhu huynh phó thác ta tới chiếu cố ngươi. Ngươi chỉ có một thân một mình. Hiện nay Chung gia chung quanh tìm ngươi, ngươi có chỗ nào để đi không?”
Miên Khanh cũng không đáp hắn, hai má ửng đỏ: “Dương. . . . . . Dương đại ca đêm qua đi ra ngoài, vẫn chưa trở về, công tử có biết hắn. . . . . . Hắn đi đâu?”
Tạ Giám xem vẻ mặt nàng, hiểu rõ, thở dài nói: “Chấp Nhu huynh hôm qua đã cùng Dương đại tẩu ra khỏi thành, hắn không có nói cho ngươi sao?”
Miên Khanh nghe được ba chữ “Dương đại tẩu”, nhất thời ngây ngẩn cả người, run giọng nói: “Hắn. . . . . . Hắn đã. . . . . .”
Tạ Giám thở dài: “Xem cũng biết Chấp Nhu huynh không phải người ở chốn phồn hoa, sau này sợ là sẽ không tái quay về thành Trường An. Ngươi nếu không có chỗ để đi, liền cùng ta quay về Lạc Dương đi.”
Miên Khanh cúi đầu cân nhắc một lát, nói nhỏ: “Công tử có thể cho ta thời gian mấy ngày, nếu Dương đại ca sau đó vẫn không trở lại, ta liền cùng công tử đi Lạc Dương.”
Tạ Giám cùng Miên Khanh quen biết lâu, biết tính tình của nàng, chủ ý đã định, không phải dễ dàng thay đổi. Hắn bất đắc dĩ nói: “Cũng tốt, ta năm ngày sau lại đến xem ngươi.”
Sau đó hắn lại dặn dò nàng cẩn thận, liền cáo từ đi.
Tạ Giám trở về Mạc Sầu Viên, đứng trước viên môn nửa ngày, thật sự không biết nên như thế nào nói với Linh Hồ Thanh.
Cũng không biết qua bao lâu, viên môn bỗng nhiên mở ra, Tạ Giám ngẩng đầu nhìn, là Linh Hồ Thanh.
Linh Hồ Thanh ngạc nhiên hỏi: “Công tử đứng đây hơn nửa canh giờ. Vì cái gì không tiến vào?”
Tạ Giám cười khổ, nói không ra lời. Linh Hồ Thanh nhìn vẻ mặt hắn, đã đoán được, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Tạ Giám cảm thấy áy náy, nói: “Thanh Nhi. . . . . .”
Linh Hồ Thanh lại ngẩng đầu lên, thanh âm mềm mại: “Công tử nếu còn có việc, liền ở thêm mấy ngày cũng tốt. Chỉ cần là cùng công tử cùng nhau, ở nơi nào ta đều vui vẻ.”
Tạ Giám thấy trong mắt nó đã long lanh nước, lại ngạnh làm bộ như không có gì, trong lòng không khỏi phát đau, bế nó vào trong, nói nhỏ: “Thanh Nhi ngoan.” Lần này cũng không dám tái hứa cái gì. Linh Hồ Thanh đã là nhẫn nại không được, ở trong lòng ngực hắn khóc lớn.
Tạ Giám nâng mặt nó lên, nhẹ nhàng véo mũi nó, cười to: “Vừa rồi còn nói hảo, như thế nào liền khóc, Thanh Nhi nói dối sao?”
Hắn thay Linh Hồ Thanh lau nước mắt, liền bế nó vào phòng. Linh Hồ Thanh để cho hắn ôm, nhưng vẫn lấy tay áo che khuất ánh mắt.
Từ ngày ấy trở về, Tạ Giám biết Linh Hồ Thanh khổ sở trong lòng, nghĩ mọi biện pháp làm cho nó vui vẻ. Linh Hồ Thanh trong lòng buồn bực, lúc Tạ Giám cùng nó vui đùa, nó lại luôn làm ra một bộ dáng vui mừng. Nó thiên tính tinh khiết thiện lương, vốn là không giỏi giả bộ. Tạ Giám như thế nào nhìn không ra, nhưng cũng không nói gì, chỉ ở trong lòng âm thầm thở dài. Chỉ mong năm ngày nhanh trôi qua, hảo cùng Linh Hồ Thanh quay về Lạc Dương.
Hai người mặc dù phiền muộn, năm ngày đến tột cùng cũng trôi qua rất nhanh, bất giác đã là sáng sớm ngày thứ sáu. Tạ Giám sớm đã dậy, gọi Linh Hồ Thanh, ôn nhu nói: “Thanh Nhi, ta đến chỗ Miên Khanh, ngươi ở lại hảo hảo đợi.”
Linh Hồ Thanh vốn là còn buồn ngủ nhìn hắn, nghe nói như thế, mở to hai mắt, vội nói: “Sau khi công tử trở về, chúng ta có thể đi Lạc Dương sao?”
Tạ Giám nhìn ánh mắt nó tràn đầy khát vọng, đau lòng nói: “Đó là tự nhiên, ta sau khi trở về, liền lập tức cùng Thanh Nhi quay về Lạc Dương.”
Linh Hồ Thanh thần tình hoan hỉ: “Công tử nói thật?”
Tạ Giám cắn chặt răng, nói: “Thật sự. Hôm nay chỉ cần ta bất tử, bất luận như thế nào cũng sẽ mang Thanh Nhi trở về.”
Linh Hồ Thanh gật gật đầu, an ổn quay về giường nằm. Tạ Giám thay nó dịch dịch góc chăn, hôn nhẹ trên mặt nó một cái, lại nhẹ giọng dặn dò nó vài câu, liền đi ra cửa.
Muốn đến nơi ở của Dương Chấp Nhu ở ngoài thành, phải đi ngang qua Hoa Tuyết lâu. Lúc Tạ Giám đi đến, chợt nghe tiếng chiêng trống vang dội, tinh tế lắng nghe, trong thanh âm mang theo tiếng kèn sáo, đúng là hỉ nhạc. Tạ Giám trong lòng thoáng sợ hãi, đến gần một chút, đã thấy một kiệu hoa đỏ thẫm trước Hoa Tuyết lâu. Một đội nhạc đang ở trước lâu diễn tấu sáo và trống, lại có mấy người dùng gậy trúc treo lên hồng pháo thật dài, đốt tiêm, pháo nổ phách phách bạch bạch, rất náo nhiệt.
Tạ Giám nhất thời cả kinh ngây người, hồi lâu phục hồi tinh thần lại, muốn xác định xem người xuất giá có phải là Miên Khanh. Llập tức lấy lại bình tĩnh, Tạ Giám thấy một bên tiểu hoàn quen mặt, liền đến hỏi nàng. Tiểu hoàn cầm một lẵng hoa, rắc hoa trên đường, thần sắc lại không hề vui mừng. Gặp Tạ Giám hỏi, sầu mi khổ kiểm nói: “Miên Khanh tỷ tỷ bị bắt trở về, Chung gia này liền đến rước nàng đi.” Tạ Giám chỉ cảm thấy một đạo cuồng lôi bổ vào đầu, ngơ ngác sững sờ đứng đó, nói không nên lời.
Tạ Giám mờ mịt ngẩng đầu hướng Miên Khanh trong phòng nhìn lại, đúng lúc thấy Miên Khanh ở trên lầu hơi hơi đẩy cửa sổ ra. Trên người nàng vẫn chưa mặc hỉ phục, chỉ là một thân lục y bình thường. Tạ Giám đứng đàng xa, thấy không rõ vẻ mặt, cũng không biết nàng vì sao phải mở cửa sổ. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng đã là sợ hãi. Tái ngẩng đầu nhìn, Miên Khanh đã đột nhiên mở toang cửa sổ, thả người nhảy xuống.
Tạ Giám nhìn bóng xanh rơi trong không trung, nhắm mắt lại không đành lòng. Chỉ nghe tiếng nhạc hoan hỉ vui mừng, tiếng người huyên náo. Có mấy người không biết chuyện đang xảy ra, còn vô tư cười to, tiếng cười chói tai vô cùng. Chợt có nữ nhân kinh thanh thét lớn, tiếp theo lại có tiếng khóc vang lên, hỉ nhạc kia cũng đình, tất cả loạn thành một đoàn. Tạ Giám xoay người sang chỗ khác, lảo đảo trở về, chỉ cảm thấy hồn phách như đã bay đi một nửa.
Tạ Giám tâm trí rối bời, cả người như mất hồn quay về Mạc Sầu Viên, thầm nghĩ mau mau đưa Linh Hồ Thanh rời khỏi nơi thương tâm này. Vào viên nhìn khắp nơi, Linh Hồ Thanh cũng không ở trong phòng. Tạ Giám trong lòng kỳ quái, tìm trong mấy bụi hoa và cây cảnh, xem trên tán cây cũng không thấy, gọi to vài tiếng, cũng không nghe đáp lại. Gió thổi tới mang theo những cánh hoa tàn rụng rơi lả tả. Tạ Giám đứng ngẩn người trong chốc lát, rồi trở về phòng.
Tạ Giám không biết Linh Hồ Thanh vì sao tự mình ra ngoài, ngồi ngóng trông nó mau chút trở về. Trời dần dần tối, hắn cũng không đốt đèn, chính là ngồi ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm viên môn. Ngẫu nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, bóng cây dao động, Tạ Giám đều nhỏm dậy trông ra, thấp thỏm không yên, sốt ruột vô cùng. Hắn trong lòng loáng thoáng nhớ lại một chuyện, cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không dám nghĩ tới nữa. Nam Tề Vân từng nói: “Tạ huynh nếu không đồng ý, ta cũng không tiện cưỡng cầu”, rõ ràng không phải là hảo ý gì.
Đến nửa đêm, Tạ Giám thật sự nhẫn nại không được, nhảy dựng lên đi ra ngoài tìm Linh Hồ Thanh. Hắn một đêm không ngủ đi chung quanh thành, nhưng vẫn không tìm thấy. Đến hừng đông mới trở về, Tạ Giám lờ mờ thấy trước viên môn một mạt bóng đen nhỏ nhỏ. Tạ Giám trong lòng hỉ cực, xông về phía trước thân thủ ôm nó, vật nhỏ kia “phốc” một tiếng cực nhanh chạy mất, là một con miêu. Tạ Giám sửng sốt, ngây người một lúc lâu, rốt cục nhịn không được rơi lệ. Lại qua mấy ngày, Tạ Giám đã đem tất cả ngõ ngách ở thành Trường An cẩn thận tìm tiểu hồ ly hơn một lần, lại vẫn là không thấy nửa điểm tung tích của Linh Hồ Thanh. Hắn biết rõ có thể sẽ không tìm thấy tiểu hồ ly nhu thuận kia nữa, nhưng lại thật sự không biết chính mình nếu không đi tìm nó, còn có thể làm gì khác. Những ngày này trôi qua so với một đời còn dài hơn.
Một hôm, sáng sớm, Tạ Giám đã ở ngoài tìm Linh Hồ Thanh suốt một đêm, loạng choạng trở về, chợt thấy trong phòng trên bàn có một tấm thiệp cùng một bao vải. Tạ Giám trong lòng nghi hoặc, cầm lấy tấm thiệp nhìn, đúng là thiệp mời Chung gia, nói cái gì Quan Hiến khỏi hẳn, Chung gia tạ ân đức của Tạ công tử, cố tình chuẩn bị một bữa tiệc rượu, rất mong được đón tiếp vân vân.
Tạ Giám nhất thời giận run, đem thiệp mời vò nát, còn chưa hết giận, lại cầm bao vải ném ra ngoài cửa sổ. Không nghĩ cửa sổ chưa mở, bao kia đập vào cánh cửa, rớt xuống đất. Bao vải chỉ buộc sơ sài, lúc này liền tuột ra, lộ ra kiện áo khoác, nhìn rõ ràng đó là da tuyết hồ.
Bá Kiều liễu nhiều, phần lớn là người sống phiêu bạc; Bá Lăng người nhiều, nhưng lại đa phần là lữ khách tha hương. Bá Kiều phong cảnh nguyên bản cực kỳ xinh đẹp, đáng tiếc người lui tới nơi đây, nhiều là chinh nhân khách qua đường, có thể có mấy ai lưu ý này gió nam ấm áp nhẹ thổi, hoa lạc điệp phi. Đằng kia thấp thoáng bên hàng liễu là một tòa tiểu viện, ngói đen tường trắng, nguyệt động hoa uyển, bên trong cây cối xanh tươi thơm mát, quả không phụ cảnh xuân như túy.
Buổi trưa là lúc ít du khách lui tới nhất. Một chiếc mã xa dừng trước cửa viện kia. Một tiểu tỳ mang theo thực hạp nhẹ tiêu sái xuống dưới, vào trong tiểu viện. Xem nàng nhìn quanh quất, tựa hồ cũng không thập phần quen thuộc. Tiểu tỳ vào căn phòng ngủ bài trí gọn gàng sạch sẽ, cũng không vội vã đem thực hạp buông, trước hướng màn nội dò xét vài lần, bên trong có một tiểu hồ ly đang ngủ.
Tiểu tỳ tới đây đã ba bốn ngày, lại không biết công tử gia vì sao phân phó chính mình tới hầu hạ một con hồ ly, lại càng không biết hồ ly này vì sao một ngụm đồ vật này nọ cũng không chịu ăn. Mình đưa tới thức ăn loại nào cũng mùi vị thơm ngon, chẳng lẽ tiểu hồ ly không ăn thịt sao? Nàng trong lòng nghĩ, đem bốn cái đĩa chim yến cùng hoa** từ trong thực hạp lấy ra. Những cái đĩa nhỏ xinh giống như đồ chơi của trẻ con, nhưng thức ăn bên trong lại đều cực tinh xảo ngon miệng.
**xem hình cuối bài
Tiểu tỳ khinh thủ khinh cước vén màn lên, nhìn thấy tiểu hồ ly tuyết trắng kia, nói: “Ngươi đói bụng rồi, ăn vài thứ được không.” Tiểu hồ ly chính là ngồi dậy lui vào một góc, cũng không để ý nàng, một giọt nước mắt chảy ra, nhìn gối nằm quả nhiên đã ướt một mảng lớn.
Tiểu tỳ chưa bao giờ gặp qua hồ ly rơi lệ, cảm thấy kỳ quái, nhưng lại thương hại, ôn nhu nói: “Ngươi làm sao vậy, là nhớ nhà sao? Nhà ngươi đang ở nơi nào?” Thân thủ nghĩ muốn vuốt ve nó. Tiểu hồ ly né tránh, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Tiểu tỳ lại nói: “Ngươi nhất định đói bụng, lại đây.” Muốn ôm nó. Tiểu hồ ly lần này không tránh né, mà giơ móng vuốt hướng mu bàn tay nàng chộp tới. Tiểu tỳ vội vàng rút tay về, may mắn hồ ly mấy ngày chưa ăn cái gì, không có khí lực, nên không trúng nàng, bị đệm chăn cẩm tuyến dưới thân vướng lại. Nó dùng sức tránh vài cái, lại tránh không thoát.
Tiểu tỳ gặp này tiểu hồ cư nhiên hội bắt người, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Xem nó bị nguy, lại cuối cùng cầm tiểu móng vuốt mềm mại của nó, nhẹ nhàng đem sợi tơ vướng vào giải xuống dưới. Tiểu hồ thu về móng vuốt, vẫn là xù lông cuộn thành một đoàn. Nàng đến vuốt ve tiểu hồ ly, nó liền không né tránh nữa, nhưng vẫn là không chịu hướng nàng liếc mắt một cái.
Tiểu tỳ cẩn thận vuốt ve nó vài cái, cũng không tái miễn cưỡng nó ăn cái gì, mở thực hạp ra, mang một chén nhỏ đến, là một chén thuốc. Ôn nhu nói: “Công tử nói, thang này ngươi nhất định thích.” Tiểu hồ ly ngửi được mùi dược vật, quả nhiên nhìn về chén thuốc, trong đôi mắt đen nhu nhuận có chút tia nhìn do dự. Tiểu tỳ gặp nó làm như có chút buông lỏng, trong lòng bất giác vui mừng, mang chén thuốc đưa đến bên miệng nó, tiểu hồ rồi lại tựa đầu vòng vo tránh đi.
Tiểu tỳ cầm chén thuốc trong tay, ở bên giường ngồi xuống, sầu nói: “Ngươi cái gì cũng không chịu ăn, công tử nếu đã biết, nhất định sẽ trách ta sẽ không hầu hạ. Ngươi muốn như thế nào mới nghe lời?” Lại sờ sờ nhung mao mềm mại của nó: “Ngươi thích ăn thỏ sao, ta đi làm cho ngươi ăn.” Đầu ngón tay bị nước mắt tiểu hồ dính ướt.
Tiểu tỳ thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại còn nét trẻ con lộ vẻ u sầu. Tiểu hồ ly bỗng nhiên quay đầu lại.
Nhìn chén thuốc trong tay nàng tinh tế kêu hai tiếng. Tiểu tỳ vui vẻ nói: “Ngươi muốn uống sao?” Vội lại cầm chén thuốc uy đến bên miệng nó. Tiểu hồ ly bước tới một chút, cái lưỡi phấn hồng liếm liếm nước thuốc trong chén. Tiểu tỳ thấy hảo ngoạn, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay sờ sợ cái mũi lạnh lạnh của nó. Tiểu hồ ly liếm hết nước thuốc, bỗng nhiên cực nhanh lui vào trong chăn.
Tiểu tỳ trong lòng kinh ngạc tự hỏi nó vì sao phải trốn đi, liền nhìn thấy chăn gấm kia đột nhiên đột khởi, dường như ẩn dấu một người ở bên trong, không khỏi sợ tới mức ngây người. Không lâu nhưng lại quả thực có người từ trong chăn nhô đầu ra, trên mặt vẫn mang theo nước mắt, bả vai trần trụi hơi hơi lộ ra, tựa như chưa mặc y phục. Người nọ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mang chút non nớt, là bộ dáng thiếu niên. Tiểu tỳ trong lòng hét thầm “Yêu quái” hai chữ, nhất thời ngay cả đào tẩu cũng đã quên.
Thiếu niên lấy chăn bao lại, cũng không xem nàng, hơi hơi nghẹn ngào nói: “Các ngươi đoạt nội đan của ta, còn đem ta nhốt tại nơi này làm cái gì?” Đúng là Linh Hồ Thanh.
Tiểu tỳ sợ hãi nói: “Ta, ta chỉ là nha đầu, ta không biết.” Nàng hiện giờ mới biết được, nội đan cấp Chung thiếu gia, là đoạt của con hồ yêu này.
Linh Hồ Thanh nghẹn ngào nói: “Các ngươi mau thả ta đi.”
Tiểu tỳ run giọng: “Cửa không phải mở sao?”
Linh Hồ Thanh như thế nào không phát hiện cửa chính mở. Lúc bị đưa đến đây nó liền muốn đào tẩu, lại nhiều lần bị phù chú dán tại cửa cnó trở về, không cách nào bước ra khỏi cửa. Linh Hồ Thanh nói: “Ngươi đem phù chú kia xé đi.”
Tiểu tỳ biết nó là yêu quái, như thế nào dám đem chú phù xé đi, run giọng nói: “Ta… Ta không làm được.”
Linh Hồ Thanh lau nước mắt, nói: “Ngươi lừa ai, ngươi không mau chút, ta liền ăn ngươi.”
Tiểu tỳ lúc đầu sợ tới mức ngây người, hiện giờ dần dần trấn định xuống, liền nhìn ra yêu quái ăn thịt người đâu có nói chuyện kì quái như vậy, đánh bạo: “Ngươi hù dọa nhân, ngươi nhất định ngay cả con thỏ cũng chưa nếm qua.”
Linh Hồ Thanh không nói lời nào, lui vào trong góc giường rơi lệ.
Tiểu tỳ nhìn nó khóc đến thương tâm, không đành lòng, bèn bắt chuyện: “Ta gọi là Lục Kiều, ngươi tên là gì?”
Linh Hồ Thanh quay đầu đi chỗ khác không để ý tới.
Lục Kiều lại nói: “Ngươi có đói bụng không?”
Linh Hồ Thanh chính là không nói lời nào.
Lục Kiều thở dài, nói: “Ta cần phải đi rồi, đồ ăn để ở chỗ này, ngươi nếu đói bụng liền ăn một chút.” Nhìn nó vẫn là không để ý tới mình, đành phải để thực hạp xuống rồi đi.
Lục Kiều ra cửa, liền thấy Nam Tề Vân trên mã xa đang tới, liền đứng ở đạo bàng, cung kính nói: “Công tử.”
Nam Tề Vân xuống xe, mỉm cười nói: “Tiểu yêu tinh kia hiện tại như thế nào?”
Lục Kiều cúi đầu nói: “Nó vẫn không chịu ăn cái gì, nhưng thật ra hôm nay uống chén thuốc công tử cấp.”
Nam Tề Vân mỉm cười, cũng không nói thêm nữa, đi vào tiểu viện.
Đêm dần dần thâm.
Nam Tề Vân nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thư cầm trong tay đặt ở một bên, đứng dậy điểm một cây nến đỏ.
Ngồi lên chiếc ghế hồng mộc hoa văn tinh xảo bên giường, nhìn Linh Hồ Thanh mỉm cười nói: “Như thế nào ta đến đây lâu như vậy, ngươi vẫn không chú ý đến ta. Ta cố ý lộng hoàn hình thảo ngao** cho ngươi, cũng không phải dễ dàng. Ngươi liền ngay cả một chữ “tạ ơn” cũng không có sao?”
**hoàn hình thảo ngao: cỏ phơi khô còn nguyên hình dạng, có thể ở đây chỉ một loại thảo dược đặc biệt
Hoàn hình thảo ngao sinh trưởng ở dốc núi, mọc ở đầu nguồn suối, đầu tháng sinh sôi, trăng tròn héo tàn, phải đợi đến đúng đêm thứ bảy tính từ lúc hoàn hình thảo ngao bắt đầu đâm chồi mà hái. Thảo này cực nhỏ, lại cực kỳ mềm mại, mà không có nhiều tác dụng, dã thú trong núi ngẫu nhiên ăn, có thể biến thành hình người trong nửa tháng, nhưng lại không có trí tuệ của con người.
Linh Hồ Thanh mất nội đan, đạo hạnh nó lại kém, liền duy trì không được hình người, chính là dựa vào tinh khí hấp thụ từ “kiều dung tam biến” trước đó mà duy trì một chút linh thức. Lúc này đây là dựa vào dược lực của hoàn hình thảo ngao mới hóa thành hình người.
Nó biết hoàn hình thảo ngao rất quý, chính mình đáng lẽ nên cảm kích, nhưng lúc trước người này từng bảo Tạ Giám cho nội đan của nó, công tử không cho liền tự tiện cướp đoạt, còn nhốt nó ở đây, phải nói “tạ ơn” với Nam Tề Vân thật quá khó khăn.
Nam Tề Vân nhu hòa nói: “Ngươi ở đây đã quen chưa, nghĩ muốn cái gì, cứ nói cho Lục Kiều.”
Linh Hồ Thanh nói: “Ta không muốn ở đây, ngươi phóng ta trở về.”
Nam Tề Vân nói: “Tạ Giám tìm không thấy ngươi, bất quá là mất một món đồ chơi, mấy ngày liền bỏ qua, ngươi nhớ hắn như vậy làm gì.”
Linh Hồ Thanh nhìn Nam Tề Vân: “Công tử là thật tâm thích ta.”
Nam Tề Vân thấy nó không chịu tin, nghĩ cũng không sao, tay đưa ra muốn vuốt tóc nó.
Linh Hồ Thanh né tránh, thanh âm khẽ run: “Ngươi phóng ta trở về.”
Nam Tề Vân nói: “Ngươi có biết hay không ta vì cái gì nhốt ngươi ở đây?”
Linh Hồ Thanh mặc dù không đáp lại, đôi mắt thủy quang ôn nhuận nâng lên nhìn Nam Tề Vân.
Nam Tề Vân hướng giá thư đầu giường lấy một họa quyển mở ra, nói: “Ngươi từng thấy bức họa này chưa?”
Linh Hồ Thanh nhất thời ngây dại, bức họa này đúng là lúc trước sau một đêm hoan hảo Tạ Giám họa tặng cho mình, sau lại nói là thiêu hủy, như thế nào ở trong tay Nam Tề Vân.
Nam Tề Vân nhìn bức họa, ngón tay di chuyển theo đường nét nhu hòa của bức họa, nói: “Ta ở Hoa Tuyết lâu thấy các ngươi, chỉ nghĩ là Tạ Giám là tham luyến sắc đẹp của ngươi, bị ngươi mê hoặc đến hồ đồ. Sau lại thấy bức họa này, mới biết được phong tình một vật, đệ nhất mỹ nhân so với dung mạo này cũng kém hơn ngàn lần. Hắn nếu không vì ngươi mà hồ đồ, kia mới là chân chính hồ đồ.” Nam Tề Vân nhìn bức họa trong chốc lát, lại nói: “Bức họa này ta không muốn lại có người khác nhìn thấy.” Liền đem ngọn nến lại đốt.
Linh Hồ Thanh nhìn thấy bức họa trong ánh lửa lập lòe run rẩy tan biến, một chút một chút hóa thành tro tàn. Nó trong lòng sợ hãi, muốn biến trở về hồ ly, nhưng lại vừa mới uống hoàn hình thảo ngao.
Nam Tề Vân nhìn thấy bức họa bị đốt sạch, đứng dậy đi đóng cửa, lại cởi ngoại sam của mình.
Linh Hồ Thanh lui đến góc giường, run giọng: “Ngươi tránh ra, bằng không tỷ tỷ của ta biết, nhất định sẽ tìm đến ngươi báo thù.” Thanh âm đều đã sợ đếnkhông xong.
Nam Tề Vân nở nụ cười, đến bên giường ngồi xuống, hỏi: “Tỷ tỷ ngươi là ai?” nhưng cũng không để ý. Đem màn trướng cam hoàng thả xuống dưới, thân thủ kéo xuống áo ngủ bằng gấm trên người Linh Hồ Thanh.
Linh Hồ Thanh kêu sợ hãi một tiếng, tiếng kêu đã dẫn theo khóc âm, thê lương khiến người tan nát cõi lòng.
Nam Tề Vân ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta hảo hảo đối đãi ngươi.” Một mặt nắm cánh tay Linh Hồ Thanh, nhìn thân thể tinh tế xinh đẹp kia, trong lòng không khỏi mê loạn.
Linh Hồ Thanh dùng hết khí lực giãy dụa, Nam Tề Vân lại rốt cục đưa nó ôm vào trong lòng ngực, đang muốn cúi đầu hôn môi, chợt thấy Linh Hồ trong mắt hiện lên lục quang sâu kín. Nam Tề Vân lắp bắp kinh hãi, vội vàng buông tay. Linh Hồ Thanh cuộn tròn ở trên giường, trên mặt thần sắc đau đớn cực kỳ. Thân mình nhỏ bé run rẩy vài cái, bỗng nhiên hiện ra nguyên hình chồn bạc, khóe miệng chảy huyết, trên bộ lông tuyết trắng nhiễm một đạo huyết tuyến.
Nam Tề Vân trong lòng biết nó là không cần tánh mạng đem dược lực của hoàn hình thảo ngao phá vỡ, kinh sợ rất nhiều, không khỏi mất hứng cực kỳ. Lập tức gọi Lục Kiều tiến vào, phân phó nàng chiếu cố tiểu hồ ly, mặt âm trầm rời đi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian